020815 - DT#1

“Này, cậu đã thấy người hóa thú bao giờ chưa?”

Đột nhiên K ngẩng lên nhìn tôi và hỏi. Thường thì hắn sẽ không làm phiền khi tôi đang đọc, chắc hẳn có điều gì thú vị lắm trong cái đầu bí ẩn của hắn.

“Đừng ngốc thế, K, chẳng có gì giống thế cả”

“Vậy cậu hãy xem mấy cái ảnh này”, K tủm tỉm.

K đưa tôi xem vài tấm hình ai đó ghép mặt một người phụ nữ vào con bọ cạp. Lúc đó đang nổi lên một vụ lùm xùm về một cô giáo trung tâm tiếng Anh nào đó chửi mắng học trò. Những việc như thế vẫn luôn xảy ra, và chẳng có gì đặc biệt, cũng giống như người ta vẫn cãi nhau hàng ngày ở chợ đấy thôi. Tôi nhăn mặt:

“Thôi nào K, mấy hôm nay tớ đã nghe đủ những thứ liên quan đến thứ này rồi, chúng ta không có việc gì khác để làm sao, chỉ là một cuộc cãi vã thôi mà. Thật là lố bịch khi cứ nhại người ta mãi thế.”

“Cậu không thấy buồn cười sao, tao là cung bọ cạp, tao là cung bọ cạp, ha ha”

Tôi điên tiết “Dừng lại đi K, cậu không nghĩ là sẽ có lúc cậu nổi cáu và bị tất cả mọi người chế nhạo sao? Người phụ nữ đó có thể nổi cáu, như bất kỳ ai, đó đâu phải lỗi của cô ta? Và cậu hãy nhìn lũ học sinh đó, chúng cũng đâu có lịch sự nhất thế giới?”

Tôi dừng lại thở vài nhịp, rồi nói thêm “Và tớ nghe kể rằng cô ta cũng là một người cá tính nữa”

Trong khi đó K đang tròn mắt nhìn tôi, ít khi hắn thấy tôi nổi nóng. Sau một hớp trà, K chậm rãi nói:

“J, tớ nghĩ là cậu đang hiểu lầm rồi. Tớ không trêu chọc cô giáo. Nhưng ý của cậu cũng hay đấy. Tớ biết cậu dễ chạnh lòng, nhưng xem này, cô giáo vừa cãi vã một cách thô lỗ, mà tớ không nghĩ cá tính giống như thô lỗ. Và một người cũng nên bị chế giễu vì thô lỗ chứ, kể cả người đó có thể là tớ hay cậu. Cậu cũng biết là chúng ta không bao giờ tránh được sai lầm, nhưng thế không có nghĩa là chúng ta không chống lại những việc sai trái. Mà nếu bọn trẻ cũng thô lỗ, đó là chúng sai, nhưng việc chúng sai đâu làm cho cô giáo trở nên đúng đâu? Chúng ta không thể lau bàn bẩn bằng một cái giẻ cũng bẩn, đúng không nào?”

“Uhm, có lẽ tớ hơi gay gắt trong việc này, mà khoan, cậu vừa bảo không trêu chọc cô giáo, thế cậu định nói gì từ đầu, tớ xin lỗi vì chưa nghe cậu nói gì đã nổi khùng.”

“Ý tớ định nói về bọ cạp cơ?”

“Bọ cạp?” - tôi bối rối.

“Phải, cung bọ cạp thì đúng hơn.”

“Uh, tớ cũng không nghĩ là cậu rủ tớ đi ăn bọ cạp chiên.”

“Ha, tớ không có thú vui nhai mấy thứ đó đâu. Cậu muốn hỏi cậu có tin vào hoàng đạo không?”

“Không, tớ thấy những trò đoán trước tương lai đều nhảm nhí như nhau, làm sao có thể nói số phận của một người phụ thuộc vào ngày giờ sinh chứ.”

“Thực ra tớ cũng để tâm chút ít về hoàng đạo, nhưng về phần tính cách cơ, chứ không phải mấy trò đoán mò. Tớ thích quan sát mọi người mà. Nhưng mà này, nếu cậu không tin vào hoàng đạo hay ma quỷ, nếu tớ dọa rằng có con ma đằng sau thì cậu có sợ không?”

“Ha ha, đừng ngốc thế, cậu không thể dọa ma một người không tin có ma được. A, tớ hiểu rồi, ý cậu là cô giáo có thể dọa trúng một người không tin hoàng đạo?”

“Đó, vấn đề đó, người phụ nữ đó rất mạnh miệng, nhưng lại dọa bằng một điều mà hầu như chẳng ai tin, cứ như dọa trẻ con rằng ngáo ộp sắp ăn thịt chúng vậy. Cô ta đang yếu thể rõ ràng. Đó là điều làm tớ phải bật cười. Mà dường như cô ấy có niềm tin rất sắt đá về cái này thì phải, thì mới mang ra dọa người khác như vậy chứ. Tớ nghĩ đó là một kiểu ám thị, cô ta dễ nổi nóng vì từ bé cô đã nghĩ mình dễ nổi nóng. Cậu đừng cho rằng chuyện này tầm thường, nếu cả xã hội cùng tin những thứ đó, hẳn có một lỗ hổng nào đó khiến mọi người không còn tin vào bản thân nữa, mà chỉ cố làm theo những thứ được sắp xếp sẵn… Mà cậu đang nghĩ gì thế?”

“Tớ đang nghĩ xem trưa nay chúng ta sẽ ăn gì.”

“Tuyệt, J, đó đúng là điều quan trọng duy nhất cần suy nghĩ.”