Gửi L

Tớ muốn kể cho cậu nghe câu chuyện này.

Nhà tớ trước đây có 2 anh em, nói là trước đây bởi vì anh tớ đã mất cách đây 3 năm. Cách đây 3 năm t cũng phải trải qua cảm giác mất đi người thân của mình. Thật không có gì khủng khiếp hơn việc trở về nhà và thấy người sống cùng mình hơn 20 năm chỉ còn cái xác không hồn, không có gì khủng khiếp hơn ngồi trên chiếc xe đưa thi thể người đó về nhà xác. Nhưng suốt lúc đấy, tớ không khóc, cậu ạ, tớ đã không khóc. Chỉ đến khi bố tớ đến nơi, nhìn thấy bố tớ mới không cầm nổi nước mắt. Nỗi đau của mình không là gì so với người cha người mẹ mang nặng đẻ đau, rứt ruột đẻ ra rồi lại nuôi lớn cho ăn học thành người. Không có hình ảnh nào tang thương hơn cảnh người bố đặt nụ hôn cuối cùng lên má lạnh ngắt của người con, không có tiếng khóc nào ai oán hơn tiếng mẹ khóc con. Những điều đó đến giờ tớ vẫn bất chợt gặp lại trong những giấc mơ. Bởi nhận ra điều đó nên không phút nào tớ dám tỏ ra đau khổ, tớ nào có khổ đâu, tớ không chết, con tớ không chết, cớ gì mà buồn, cớ gì mà khổ? Nếu tớ mà buồn, tớ mà khổ, thì chỉ vì tớ quá ích kỷ mà thôi. Để tớ kể về anh tớ, anh tớ thực sự là người xuất sắc, tất cả những gì mà tớ đạt được ngày hôm nay là sự bắt chước vụng về con đường anh tớ đi. Tớ từ bé là một đứa mít ướt và yếu ớt, tớ phải vất vả lắm mới theo kịp anh. Nhưng tớ biết anh tớ luôn đợi tớ, luôn bảo vệ tớ, chắc chắn vậy. Có thế anh đóng vai trò là một người dẫn đường, đã đến lúc tớ phải ngừng theo chân anh để tự đi con đường riêng. Hoặc anh tớ đã quá chán việc một thằng vô dụng bất tài cứ lẵng nhẵng theo anh rồi, nên anh bỏ đi. Nhưng dù có là gì đi nữa, thì đấy cũng là dấu hiệu báo cho tớ biết đã đến lúc phải thay đổi rồi. Giống như cầm vào một cốc nước nóng, cậu thấy đau và bỏ tay ra, nếu không biết đau mà buông thì chẳng phải cậu tự làm tổn thương bản thân sao? Tất cả mọi dấu hiệu trên đời hình như đều đau đớn như vậy cả. Thế nên cậu đừng buồn nữa. Cậu phải thay đổi, phải mạnh mẽ lên, đừng tiêu cực nữa. Hãy nhìn bố V., cậu sẽ thấy ông mạnh mẽ đến nhường nào. Cậu hãy nhớ trước đây V. đã lo lắng cho cậu thế nào, chắc cậu không muốn V. tiếp tục phải lo lắng cho cậu chứ? Chết là việc dễ dàng, sống mới khó, cậu ạ, sống mới là việc khó.