Tôi đọc gì tuần qua
Always code as if the guy who ends up maintaining your code will be a violent psychopath who knows where you live. — Rick Osborne
Why exercising make us happier #
Có thể bạn đã trải nghiệm những cảm giác này rồi, đó là khi bạn có thể rũ bỏ sự lười biếng và bắt tay vào một hoạt động thể dục nào đó, bạn thấy như cả thế giới thay đổi, bạn vui vẻ yêu đời, bạn có cảm giác như sắp thay đổi được thế giới. OK, tôi hơi quá lời chút. Vấn đề ở đây được lý giải, là nhờ việc hoạt động thể dục, cơ thể sẽ chịu một chút áp lực khiến bộ não nghĩ rằng mình đang tham gia chiến đấu, hoặc chạy trốn, và nó sẽ sản sinh ra, hay đúng hơn là chỉ đạo cơ quan có thẩm quyền sản sinh ra, một loại protein gọi là BDNF (kích thích tố neutron bê đê - Brain-Derived Neurotrophic Factor). BDNF kích thích và hồi sức cho nơ-ron thần kinh. Một tràng pháo tay cho bản năng sinh tồn của chúng ta.
Ngoài ra, bài viết cũng chỉ ra rằng việc tập luyện đạt hiệu quả cao nhất khi mà bạn tập luyện ngắn, khoảng 20 phút trước khi làm việc, dù bạn có ko tập luyện vào các ngày trước đó. Cũng dễ hiểu thôi khi mà bạn thường xuyên hoạt động thể lực cường độ cao thì bộ não sẽ không cho việc đó là nguy cấp nữa.
Phần cuối cùng, may mắn thay, Leo Widrich cũng chỉ cho chúng ta một số trò bỉ để duy trì thói quen tập luyện thể dục:
- Đặt áo quần trang thiết bị thể dục cạnh đồng hồ báo thức
- Theo dõi tiến độ và ghi lại vào thời điểm cố định trong ngày
- Bắt đầu từ từ, từng chút một. Mỗi ngày chỉ cần 5 phút. Đừng để sự hào hứng quá đà hạ gục bạn.
Oliver Emberton - Những sự thật không phải ai cũng biết về đam mê #
- Đam mê đến từ thành công. Đúng vậy, bằng cách nào bạn có thể tiếp tục nỗ lực khi mà không có một phần thưởng nào dành cho bạn? Không có cách nào đâu, đừng tự huyễn hoặc bản thân.
- Tuổi thơ là nơi đam mê (có thể) bị dập tắt. Đây là câu chuyện của một người bạn tôi (#). Hãy đọc nó, tôi không có cách diễn đạt tốt hơn. Hãy làm những người cha, người mẹ tốt, đừng đánh cắp ước mơ của con trẻ.
Một người bạn cũng chia sẻ với tôi ví dụ như thế này. Hôm nay bạn có một ước muốn, nhưng bạn không thực hiện được, bởi, như bạn nói, tôi còn phải lo cho gia đình, cho vợ cho con. Một ngày nọ con bạn lớn lên, học hành giỏi giang, và đột nhiên, nói với bạn rằng nó muốn trở thành một nhà ảo thuật. Bạn tròn mắt kinh ngạc, pha chút giận dữ, và nói với nó như này, “Con ạ, bố cũng từng có ước mơ trở thành…, nhưng… con ra đời” Bạn khựng lại. Bạn định đổ lỗi cho một đứa trẻ ư. Bạn không thực hiện được ước mơ chỉ vì một đứa trẻ con chưa ra đời. Bạn là loại cha mẹ gì khi đổ lỗi cho con cái như vậy? Đừng bao giờ đỗ lỗi cho ai hay bất cứ cái gì khác, hãy can đảm thực hiện ước mơ, để, chí ít thì, bạn có thể khuyên con mình là, nhìn bố đi, con không thể thành công với thứ đam mê nhảm nhí đó đâu (j/k).
- Bạn có thể tạo ra đam mê. Từ sự thật 1, đam mê đến từ thành công, vậy cách tạo ra đam mê là hãy tạo ra những thành công nho nhỏ, vun đắp cho nó lớn dần và nó sẽ trở thành đam mê của bạn. Kết hợp những khả năng bạn có, tạo ra những thứ mới mẻ, đạt được thành công. Hoặc, theo lời khuyên của Chou Lê, hãy cố yêu lấy công việc mình làm, bạn sẽ có đam mê, hoặc chí ít công việc cũng bớt chán.
E.H. Gombrich - Để xem tranh-một số định kiến cần loại bỏ #
Đây là phần dẫn nhập sách CÂU CHUYỆN NGHỆ THUẬT-xuất bản lần đầu năm 1950, của E. H. Gombrich, Lê Sỹ Tuấn dịch.
Thực ra không có cái gì gọi là nghệ thuật, không có một quy chuẩn do một tổ chức ISO nào đó đặt ra để đánh giá cái gì là nghệ thuật, cái gì không. Bởi vậy, khi thưởng thức một tác phẩm, làm ơn đừng thưởng thức với sự thông thái vô biên của của các bạn, đừng so sánh với hiện thực, đừng bắt nó phải thế này hay thế kia. Chính những người nghệ sĩ cũng tạo ra tác phẩm chỉ bằng những cảm nhận riêng về sự hài hòa, không ai có thể giải thích được dùng kỹ thuật gì, chia tỷ lệ bao nhiêu để có được một kiệt tác. Quy tắc không tồn tại trong nghệ thuật. Và cũng bởi vậy, xin đừng tìm hiểu nghệ thuật nửa vời chỉ để khoe mẽ về những kỹ thuật mà chẳng ai quan tâm. Hãy cảm nhận, chỉ thế thôi.
Christina Xu - The Life-change magic of losing shit #
Có thể lúc nào đó trong cuộc đời bạn sẽ thấy mình giống những con quạ, luôn tha về cho chật tổ những cái gì lấp lánh. Phần lớn những thứ đó đều không cần thiết, không có ý nghĩa gì hết. Đều đặn hàng tuần, hãy cân nhắc việc vứt chúng đi, hoặc nếu quá tiếc, hãy mang cho ai đó đang cần. Ngoài ra trong trường hợp không thể quyết định được, đánh mất cũng là một cơ hội lớn giúp bạn đổi đời, ngoài việc uống cafe và đọc sách của chủ tịch Vũ.
Ekuni Kaori - Tháp Tokyo.
Đây là một tiểu thuyết lãng mạn, đọc giải trí một chút. Nội dung xoay quanh chuyện tình cảm của 2 cậu sinh viên, đều với những người phụ nữ đã có chồng. Câu chuyện cũng không có gì phức tạp nhưng lối kể chuyện của tác giả rất hấp dẫn (đối với tôi) nên có thể đọc một lèo mấy tiếng là hết được.